Sunday, May 27, 2018

Đao Lang

Cho Vịt- người chứng kiến tuổi trẻ ngông cuồng của tớ
Cho Vịt- người thấu hiểu hiện tại [không còn] ngông [nhưng vẫn] cuồng của tớ 

22h30, lúc hai đứa tạm biệt nhau ở quán cà phê, gió giật muốn tung váy, chớp nổi nhì nhằng như thể mưa sầm sập đến nơi. Ôm chồng sách, tôi đi bộ ngược gió về nhà, vừa đi vừa nghĩ đến cái cửa sổ chưa đóng ở phòng làm việc. Mười hai giờ đêm. Trời vẫn chẳng mưa. Không mưa nổi. Có những việc [có những con người] tưởng vậy mà lại không phải vậy.

Vừa nghe tiếng đá lạnh nổ lốp bốp trong cốc cà phê, tôi vừa quyết định dẫu sao vẫn nên nghe Một đêm ở Delhi của Đao Lang. Đã 16 năm rồi cứ mưa đêm là tôi lại bật một lon bia lạnh, ngồi một mình trong bóng tối và nghe các bài hát của Đao Lang. Suốt đêm. Chẳng làm gì cả, chẳng nghĩ gì cả. Chỉ là tôi cứ ngồi im lặng trong bóng tối vừa uống bia vừa gà gật nghe đi nghe lại những lời bài hát mà tôi thuộc lòng từ khi còn trẻ. Hồi ấy bọn bạn tôi thích Đặng Lệ Quân, hoặc ít ra cũng là Lý Tông Thịnh hay Trương Học Hữu, tôi lại cố chấp chỉ nghe đi nghe lại Đao Lang. 

Hồi ấy có những ngày tôi cứ đi bộ lang thang từ phố này sang phố khác, vừa đi vừa nghĩ cho đến khi sực tỉnh thấy mình đang ở trên một con phố xa lạ, mệt quá không còn sức đi bộ thì bắt xe ôm quay về. Hồi ấy có những ngày mặc kệ sấm chớp đùng đùng trên đầu, tôi với đứa bạn gái thân đứng dầm mưa trong công viên, cứ đứng lặng im thế thôi, mỗi đứa khoác một cái áo mưa, đứa nào nghĩ chuyện riêng của đứa nấy mặc cho nước tạt ướt đẫm mặt mũi. Đúng vào hồi ấy, từ cửa hàng bán cho thuê băng đĩa duy nhất nơi tôi ở, tôi tình cờ tìm được một  đĩa CD của Đao Lang. Đúng vào hồi ấy, lần đầu tiên tôi nghe được Sự trừng phạt của xung động. Khi ấy tôi chưa biết rằng rồi tôi sẽ nghe bài hát ấy trong suốt 1 năm, hằng đêm. 

Sau năm đó, tôi thoát khỏi trạng thái khủng hoảng, tôi nghĩ thông suốt một số chuyện, tôi không còn nghe Đao Lang. Trừ những đêm mưa. Ngay từ lúc mưa bắt đầu ào ào quất vào cửa sổ, tôi sẽ lập tức mở Youtube, nghe đi nghe lại những Trận tuyết đầu mùa, Sói đội lốt cừu, Quán Bar hai giờ sáng, Tình ca Tây HảiMột đêm ở Delhi cho đến sáng. Hiện giờ tôi không còn thích Sự trừng phạt của xung động. Một đêm ở Delhi  bài hát của Đao Lang tôi thích nhất thời điểm hiện tạiĐó là bài hát bắt đầu bằng mô tả mưa đêm rơi ngoài cửa sổ…

Thực ra, đối với cá nhân tôi, thời gian, không gian như bị xoá nhoà vào những đêm mưa. Vào những đêm mưa, trong sự mông lung mơ hồ, ở một khoảnh khắc nào đó tôi thường đột ngột nhớ đến những chuyện, những con người đã lâu lắm rồi tôi không còn nhớ. Một phiền toái nữa là sau những đêm mưa, tôi thường nằm mơ về những chuyện cũ....

Nhưng hiện giờ đã là 4h sáng, và trời vẫn chưa mưa...

1 comment: