Wednesday, August 3, 2016

Ở quán cà phê của tuổi trẻ phách lối

Tôi đã nghĩ sẽ phải viết về nó, nhưng bài vở điên cuồng đã càn quét tâm trí tôi. Dạo gần đây tôi hay nghĩ mình thực đáng thương. Chỉ cách đỉnh Fanxipan 600 bậc thang, tôi đã ngồi ở đó chúi mũi vào màn hình máy tính để đọc những điều luật viết về phụ nữ trong Quốc triều hình luật, mặc thiên hạ xung quanh hào hứng ồn ào với việc chinh phục nóc nhà cao nhất Đông Dương. Hình như thế.

không xứng gọi là một quán cà phê. Nhưng tôi đã nốc cà phê ở đó trong 10 năm. Cùng với một người bạn. Một buổi sáng mùa hè, khoảng 10h sáng,  lần đầu tiên tôi nhìn thấy, cậu ấy đã ở đó, cô độc, im lìm chìm vào một cuốn sách, trong khi xung quanh mịt mù khói thuốc lá và cả mớ ồn ào những âm thanh. Tôi đã thấy rất nhiều người đọc sách trong quán cà phê nhưng chưa ai trong số họ bốc lên cái mùi cô độc và cự tuyệt với không gian xung quanh đáng sợ như thế. Trong khoảng 10 năm, tôi đã vô số lần nhìn thấy cậu ấy như đá tảng, một mình với một gói thuốc và một quyển sách. Tôi không biết vì sao cậu ấy lại nói chuyện với tôi trong những 10 năm nhưng tôi biết rõ vì sao tôi lại muốn làm bạn với cậu ấy. Bởi vì sự cô độc của cậu ấy đã chạm vào sự cô độc của tôi. Một kẻ cô độc không muốn nhìn thấy một kẻ cô độc khác đang cô độc. Tôi đã gắng sức trong nhiều năm để là một người khác, hoặc, nguỵ trang thành một kẻ khác, cho đến khi làm bạn với cậu ấy. Chúng tôi thực ra là hai kẻ xa lạ, đến giờ này, sau 10 năm, chúng tôi vẫn chỉ là hai kẻ xa lạ. Chúng tôi không biết gì nhiều về cuộc đời của nhau. là nơi duy nhất giữ mối liên hệ giữa chúng  tôi.  Ở đó, suốt 10 năm, giữa những ông chú trung niên và các bà thím sồn sồn, giữa những nhân viên văn phòng và các thành phần khách không xác định được thân phận khác, chúng tôi đã không ngừng lặp đi lặp lại trao đổi cùng nhau một chủ đề: sách, sách, và sách. Xuân, hạ, thu, đông, chúng tôi đều đặn hoặc ngắt quãng, chia sẻ cho nhau những thứ mà chúng tôi đang đọc hoặc một vài ý tưởng mà chúng tôi đang định viết. Xen kẽ vào đó, thi thoảng, là những câu chuyện về bọn người ngoài kia. Phần lớn trong số đó là tôi trút các uất ức và cậu ấy dạy tôi về cuộc đời-thứ mà thực ra tôi chẳng biết gì nhiều. Không phải tất cả những gì cậu ấy nói đều đúng. Nhưng có một số điều, kỳ lạ thay, dù nói ra bằng những lời khinh bạc, lại nhân hậu đến điếng người. Những điều nhân hậu đó xoa dịu một nỗi buồn riêng mà tôi cất giấu trong lòng rất nhiều năm trước khi làm bạn với cậu ấy...

Có thể vì thế, đối với tôi, ở cái đất Hà thành ti tỉ quán cà phê xứng đáng được gọi là quán cà phê, nó -quán cà phê không xứng gọi là quán cà phê-trở thành rất đặc biệt 

Khi tôi nhớ các hiệp sĩ của mình, tôi sẽ ngồi ở đó, im lặng, tần ngần với cái điện thoại. Khi tôi cần một không gian để thở, tôi sẽ ngồi ở đó. Im lặng. Khi tôi bị xúc phạm, bị tổn thương, tôi sẽ ngồi ở đó. Im lặng. Không ai nỡ quấy rầy tôi cũng không ai nỡ thấy tôi buồn.  Ở đó tôi có thể nói chuyện về Mật tông với anh chủ quán-người thường gọi tôi là nữ Bồ tát. Ở đó tôi có thể chia sẻ những câu chuyện vụn vặt về sự nhẫn nại hy sinh của đàn bà với chị chủ quán-người thường gọi tôi là dì. Ở đó có một đội ngũ những ông chú trung niên Hà Nội gốc-những người thường xuyên đọc tin tức qua Ipad, bàn luận với nhau về dưỡng sinh, về cách hít thở làm sao cho đúng để có thể sống lâu và hay xen vào những cuộc trò chuyện của chúng tôi nhờ tôi đọc hộ những đơn thuốc viết bằng tiếng Trung. Ở đó, tôi có thể ngắm vợ chồng người thợ giày đầu phố thi thoảng vừa ngồi uống bia vừa thủ thỉ cùng nhau như một cặp tình nhân già...

Những bạn bè của tôi từ khắp nơi đã đến gặp tôi hoặc đã tạm biệt tôi ở đó. Chúng tôi đã uống rượu, ăn cháo lòng, đã từng có những phút giây ồn ào vui bất tuyệt và cũng đã từng có những thời khắc cảm thấy bất ổn mệt mỏi chán chường ở đó ...Tôi đã cắm rễ một phần đời mình ở đó, suốt 10 năm. Tôi đã từng nói đùa, nhất định sẽ đi vào lịch sử văn học nước nhà như một chứng nhân...

Nhưng không thèm cái vai trò lịch sử mà tôi muốn gán cho nó. 

Giờ đã thành một cửa hàng bán quần áo trẻ con. Một cửa hàng thực ra cũng không xứng gọi là cửa hàng.Tôi chưa từng bao giờ đặt chân vào đó kể từ khi thành cửa hàng bán quần áo trẻ con.

Kể ra thì tôi cũng không nhớ nó nhiều lắm. Thực ra, tôi luôn biết, tôi đã cắm rễ quá lâu cho một nỗi buồn. Tôi cũng đã cắm rễ quá lâu hưởng thụ sự an toàn ở đó. Giờ tôi cần phải nhổ rễ chính mình.

Điều khiến tôi băn khoăn nhiều nhất là tôi chưa bao giờ kịp tìm hiểu, suốt 10 năm qua, thứ mà tôi vẫn uống ở đó có phải là cà phê không?

Mà thực ra, ngay cả điều đó cũng chẳng quan trọng.