Saturday, December 11, 2010

Thanh lý bệnh cúm





Nhiều năm về trước, một dáng người cô độc đi xuyên qua đám đông khiến tôi nhận ra sự vô vị của chính mình.
Và vài năm sau này, một dáng người cô độc khác giữa đám đông khiến tôi nhận thấy mình hoàn toàn có sức mạnh để đi tiếp, để không buông tay với những gì mà mình đang nắm chặt. (Không khác được, bị ảnh hưởng nặng nề bởi Khiêu vũ với bầy sói, Cô-Gái-Đứng-Với- Bàn- Tay- Nắm -Chặt...đại loại thế. Nhắc mới nhớ, cuốn này biến đâu mất tiêu, từ lâu lắm rồi không còn liếc thấy trên giá sách, hoặc nó chìm lỉm đâu đó giữa tầng tầng lớp lớp bụi phủ ở góc khuất xó xỉnh nào...)


Cô độc+cô độc+cô độc+cô độc = .............


Với vài người, không cần kinh nghiệm, chỉ cần trực giác cũng có thể thấu suốt rất nhiều chuyện.
Hoặc không cần rất nhiều, chỉ cần thấu đủ để biết mình nên làm gì.

À, câu trên chẳng mang tính triết lý triết liếc gì hết. Điều ấy chỉ giống như là  thấy sổ mũi, nhức đầu, hắt xì hơi liên tục thì cứ tự động tìm decolgen hoặc cảm xuyên hương ra uống ấy mà ....!
Ây dô, mùa này, bệnh cúm...!

Chú thích: Ảnh không có tính chất minh họa.

3 comments:

  1. Tổng côđộc = /zerô/ tương đương với "ấm cúng", :))

    ReplyDelete
  2. Đang nắm chặt bàn tay, tự dưng "cuốn này biến đâu mất tiêu..."! Phụ nữ có khác, đáng yêu thế, hihi

    ReplyDelete
  3. Đừng thế, nào em gái, cười như lúc ngồi cafe với chị đi nào :)

    ReplyDelete