Trong
tôi không có nhiều năng lượng bóng tối. Năng lượng bóng tối mạnh nhất đã từng
chi phối tôi trong một khoảng thời gian dài đó là cảm giác mãnh liệt về sự “độc chiếm”. Thứ
năng lượng bóng tối đó đã huỷ hoại cả về thể xác lẫn tinh thần tôi trong khoảng
10 năm cho đến khi tôi hiểu ra rằng: thứ mà tôi luôn nâng niu gìn giữ trân trọng và muốn “độc chiếm” thực ra chẳng
thuộc về ai cả, và cũng chẳng dành cho ai cả. Tuy nhiên từ “nhận ra” cho đến
“thoát ra” là cả một khoảng cách dằng dặc, đôi khi là đó là quãng đường của một
đời người. Nhưng tôi đã thoát ra khỏi bóng tối. Một phần vì tôi không thuộc về
bóng tối. Một phần lớn là nhờ Họ. Mỗi một người trong số họ như một tấm gương
phản chiếu lại chính bản thân tôi. Vì thế tôi bắt đầu học cách chấp nhận khác
biệt, học cách bao dung, và học cách tự chiến đấu với bóng tối của chính mình.
Bạn cà phê đã từng nói với tôi rằng: chẳng cái gì là không thể vượt qua được. Ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi nỗi buồn, sự tức tưởi và uất ức đều sẽ thành quá khứ.
Tôi hiện giờ giống như một ô cửa sổ mở đầy gió và đầy nắng.
hãy sống sao cho thanh thản
ReplyDelete