Monday, October 5, 2009

Bữa tối có thịt gà và....thơ!


1. Một điều gần như chắc chắn là cứ khi nào sốt quá 39 độ thì ngay lập tức ai đó lại thấy mình đang loay hoay trên đỉnh một vách núi cao chót vót. Điều chắc chắn tiếp theo là sẽ có màn bị hụt chân và rơi…rồi tỉnh dậy trong trạng thái đầm đìa mồ hôi còn tim thì đập như thể sắp sụm cả lồng ngực. Từ bé cho đến lớn, cứ mỗi lần sốt cao là y như rằng màn trèo núi ấy lại bắt đầu. Nó lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi lần sốt gần đây nhất, sau khi tỉnh lại vì bị…rơi tôi đã tự cho phép mình nghĩ rằng: hay kiếp trước mình là một con ….dê!
Những lúc sốt như thế này thì thước đo sức khỏe chính là cà phê. Khởi đầu bao giờ cũng sẽ là một cơn đau đầu khủng khiếp (đau đến nỗi chỉ muốn đập đầu vào tường mà chết cho rồi). Sau khi đã tống hai cốc cà phê và hai viên Aspirin vào mà cơn đau đầu vẫn không dứt thì có nghĩa là bạn đã ốm đứt đừn đựt, và chỉ còn cách nằm ẹp trên giường chờ cho cơn sốt kéo đến. Sau 6 ngày sốt cao ròng rã, cơn sốt tự nhiên chấm dứt. Nhưng khi chồng bạn dí cốc cà phê trước mũi mà bạn vẫn nhăn mặt lắc đầu thì có nghĩa là trận ốm vẫn chưa kết thúc.
Trưa hôm nay, tôi đã uống cốc cà phê đầu tiên sau trận ốm dài ngày….Rất ngon….:)).
2. Từ bao giờ tôi bắt đầu ghét đám đông?
Có thể là bởi vì, tôi luôn cần đến một điều kì diệu để thay đổi chính mình, kiểu như sự xuất hiện của Bụt và bốn cái hũ ở bốn chân giường mỗi khi phải bắt buộc đi dự hội hè ở đâu đó.
Từ bao giờ tôi bắt đầu ghét đám đông? Trước khi tôi kịp nhận ra điều đó thì đã thấy mình kẹt cứng ở sau một cánh cửa hội trường đông nghẹt trẻ con và người lớn trong một bữa tiệc trung thu ồn ào. Chị Hằng váy đỏ rất ngắn với cặp chân dài vô tận trong khi những chú Cuội gày gò và nhợt nhạt cố thu hút những cậu ấm cô chiêu bằng các trò chơi dẫm bóng và nhảy trong bao. Bữa tiệc chiều trung thu dành cho trẻ con là xúc xích nướng, các loại bánh pizza và Coca Cola.
Từ bao giờ tôi bắt đầu ghét đám đông? Trước khi kịp nhận ra điều đó thì tôi đã thấy mình lạch bạch chạy theo một tên nhóc con 3 tuổi ở sảnh lớn của một trung tâm mua sắm ồn ào vào đêm trung thu. (Còn biết đi đâu để cho trẻ con chơi trong thành phố này vào một ngày như thế này? Chồng tôi đã thở dài nói vậy). Nhạc đánh thùng thùng và những chú khỉ trên sân khấu chỉ hấp dẫn thằng nhóc con của tôi chưa quá 5 phút. Quá ồn để có thể nghe thấy bất cứ tiếng gì cho rõ ràng và quá mệt khi bạn cứ phải dõi theo một tên Nhóc con hiếu động cứ chỉ chực lẩn vào đám đông chỉ sau một cái chớp mắt của mẹ. Lại những chị Hằng chân dài và những chú Cuội gày gò đứng ở những gian hàng đồ chơi trẻ em. Đêm trung thu đi đến đâu tôi cũng nhìn thấy họ.
Điều tôi muốn nhất lúc đó?
Chỉ có Bụt biết…:)) :))
3. Chuyện hứa kể cho người giặt đồ xong rồi nghe nè:
Hôm rồi, em nhận được một tập thơ X (xinh xắn nhỏ nhắn) của chỗ người quen tặng. Lâu rồi quả em chỉ đọc thơ của một người duy nhất (ờ, người đó đó) nên cũng có chút háo hức. Nhất là trong tập thơ ấy ngoài tên của người quen lại có thêm tên của một người quen khác. Hồi còn là sinh viên khoa Văn, trong một đêm cắm trại, "nhà thơ" này đã từng ngồi đọc một bài trường ca '"tổ quốc" cho bọn em nghe. Em có nhớ là giữa chừng mấy chị em (vô phép) ngủ quên mất, đến khi lạnh quá tỉnh dậy thì bản trường ca vẫn đang dằng dặc ở dải đất miền Trung chưa kết thúc…Nhưng chân tình mà nói, thơ của người đó hồi ấy đọc nhiều bài rất xúc động, giờ thơ họ đọc sao thấy tỉnh queo như kiểu xếp mấy que diêm lại cho nó thành hình chữ nhật. Chắc tại em đã già không thể nào thấu nổi thơ ca nữa rồi. Ừ, thì cứ cho rằng tâm hồn thơ ca của em đã chết, đọc thơ không còn thấy xúc động thì ít ra thơ cũng nên khiến người ta phấn phát mà suy tư về cuộc đời một tí, đằng này càng đọc thiệt tình càng thấy muốn…cáu….Ô hay, hóa ra đã đến lúc "thi khả dĩ …cáu" rồi đấy ư?
Tối hôm qua, trong lúc ăn cơm, đang ngồi xúc cho Gấu bi, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào (hoặc giả vì bữa tối nhà em lâu lắm rồi mới có thịt gà) em bỗng dưng cao hứng đọc một đoạn trong bài thơ có tên là Ghi chú về thành phố (em rất tự hào về trí nhớ của em, chỉ cần liếc qua một cái em thuộc liền. Nhưng tác giả của bài thơ, thiệt tình là em không nhớ nổi tên, chân thành xin lỗi)
Con là thiên thần của mẹ
Không phải down ra từ mạng đâu
Đừng làm cư dân toàn cầu
Mẹ sợ con đau bé nhỏ.
Chồng em, em thề, suýt nữa thì hóc xương gà.
Vì thế, kết luận lại là: khi đang ăn thịt gà, bạn chớ nên có dại mà đọc thơ!
Nhé! Nhé!

7 comments:

  1. nếu trí nhớ mình không tệ thì bài đó là của bạn Phan Thị Quế Mai

    còn bạn trường ca thì mình đoán ra

    còn tớ thì có cách đo sức khỏe kiểu khác: hút thuốc còn thấy ngon thì tức là chưa vấn đề gì hic, càng nghĩ càng tự thấy ngu

    ReplyDelete
  2. Mình là mình chỉ muốn ốm một trận để viết được một entry dài dài dài hay hay hay như thế này ;))
    Công nhận trung thu của nền kinh tế thị trường vô vị thật, thành ra cứ mãi mà chưa "kết đi" được cái thương nhớ thời XHCN ngu lâu dốt bền khổ sở man ri lạc hậu!

    ReplyDelete
  3. giở xem lại mới thấy đó là bài của Lệ Bình Quan, hình như tên thật là Mai Anh Tuấn, Lệ là Nhật Lệ, Bình là Quảng Bình, Quan là gì quên mất rồi

    nghe nói hôm bàn luận về quyển này có cuộc đọ găng giữa Vũ Quần Phương và Nguyễn Hoàng Đức ác liệt lắm, bác VQP đã có hỗn danh Carré rồi, hay ta đặt cho bác NHD một cái tên cho xứng như là Jaune (hoặc Yellow) nhỉ :)

    ReplyDelete
  4. "Điều em muốn một niềm tin?
    Em hằng mong ước sống vui tuổi thần tiên?" ;P

    ReplyDelete
  5. "Mẹ sợ con đau bé nhỏ" hay "mẹ sợ đau con bé nhỏ"?

    ReplyDelete
  6. @Nhị Linh: Bạn Nhị Lang thần hóa ra cũng biết đến danh tiếng của tập thơ này cơ đấy, thế mà chả nói năng gì cả. Mình bắt đầu nghi ngờ cái gọi là "sự thờ ơ với thi ca" của bạn Nhị Lang thần ...

    - Về vụ bác VQP với bác NHD, tớ nghĩ gọi là Jaune cho nó dễ, gọi "Yellow" dễ bị đọc chệch lắm...:))

    -Riêng về thuốc lá, thì tớ luôn phản đối ầm ĩ trong im lặng :))

    @Chị So: thiệt tình, sao em thấy hồi xưa (nghĩa là cái hồi mà giờ ta vẫn chưa thể "kết đi" được ấy ạ), trung thu đẹp hơn, trăng sáng hơn, bánh ngon hơn và các loại bưởi bóng cũng sáng giá hơn....Nói chung là khi người ta nghèo và đói hơn: mọi thứ có giá trị hơn, nhất là những thứ không cần phải mất tiền mua: như trăng sáng sân nhà em chẳng hạn ạ...:))

    @Khuê Việt: Tớ còn tưởng cậu sẽ nói là: Em thích các chị Hằng chân dài chứ nhỉ?:)) :)) :))

    @Godmund: Dạ, "mẹ sợ con đau bé nhỏ" là chính xác đấy ạ. Nhưng em tò mò: nếu là "mẹ sợ đau con bé nhỏ" thì tình hình liệu có khác đi không ạ?

    ReplyDelete